Ở Cyprus có ánh nắng tôi thương - Nicosia

Đâu đó thì ở thủ đô này vẫn còn nhiều góc du lịch lắm, nhưng lẳng lặng hoạt động chứ không huyên náo, ồn ào. Tôi ngồi ở một góc nhỏ xíu trong một quán cafe Địa Trung Hải lẩn khuất, gọi một ly frappuccino đá kiểu Síp. Ánh nắng Địa Trung Hải hắt vào nhuộm da tôi một màu nâu khoẻ khoắn. Lủng lẳng xung quanh những chùm blackberry mời gọi.

Xứng danh UNESCO Heritage

 

Những chuyến đi xốc nổi đầy ắp nắng gió chỉ có thể được thực hiện ở những năm tuổi trẻ.

-----
Đã có kinh nghiệm du lịch thông minh hơn ở Cyprus do ở dài ngày nơi đây, chúng tôi bắt chuyến xe bus trong ngày xuống Nicosia mà không đi xe riêng. Chúng tôi chọn loại xe bus đi qua được 3 điểm Nicosia, dãy Troodos hùng vĩ và làng Omodos. Các loại xe bus này trung chuyển du khách là chính, có cả hướng dẫn viên trên xe, phục vụ khăn và nước lạnh, đậu nhan nhản dọc dọc Seafront Piazza với các khung giờ khác nhau. Du khách thích đến giờ nào cứ ra đó mua vé mà đi. Có những thành phố đậm chất du lịch quá, hoặc các ngày cuối tuần đông đúc thì nên đặt vé qua mạng trước. Hệ thống website du lịch của Cyprus khá tốt, các bốt du lịch hỗ trợ du khách cũng rải rác khắp nơi, bằng nhiều thứ tiếng khác nhau nên tôi cảm thấy an toàn vô cùng ở Cyprus.

 

Nicosia khác xa lắm với một Larnaka nhộn nhịp. Thủ phủ của hòn đảo tình yêu xa xỉ giờ già cằn cỗi nằm đó như một cơ thể thực vật, chán chường nhìn bao nhiêu con người trẻ có, trung niên có, xấp xỉ già cỗi cũng có qua qua lại lại nhìn ngắm những góc phố nhăn nheo. Tôi gọi những góc phố lịch sử của Nicosia nhăn nheo vì bây giờ, pháo đài Nicosia một thời lẫy lừng chiến tích cũng đã được trưng dụng triệt để làm bãi đậu xe mất rồi.

-----

Chúng tôi đi bộ dọc qua nhiều con đường lót đá lên xuống, dẫn vào làng nhỏ, làng to ở Nicosia. Đâu đó thì ở thủ đô này vẫn còn nhiều góc du lịch lắm, nhưng lẳng lặng hoạt động chứ không huyên náo, ồn ào. Tôi ngồi ở một góc nhỏ xíu trong một quán cafe Địa Trung Hải lẩn khuất, gọi một ly frappuccino đá kiểu Síp. Ánh nắng Địa Trung Hải hắt vào nhuộm da tôi một màu nâu khoẻ khoắn.  Lủng lẳng xung quanh những chùm blackberry mời gọi. Tôi đã thoáng nghĩ, tôi chẳng thể sống ở một nơi đáng chán thế này, cho đến khi tôi uống xong hẳn ly frappuccino đá kiểu Síp, thanh toán tiền rồi đi lững thững những con đường dốc nối dốc vào làng nhỏ, làng to ở Nicosia.

 

Những ngôi làng đẹp như những bức tranh phong cảnh hữu tình dần hiện ra. Đẹp như tranh vẽ thật đấy! Những giàn hoa giấy tím Địa Trung Hải mọc dại xoã loà xoà trên những bờ tường đá – loại đá sừng sững đã qua bao nhiêu là thế kỷ. Suối chảy róc rách và trần trụi mặc nhiên như thể đây-là-nhà-tôi-tôi-loã-lồ-thế-nào-cũng-được. Nước của những con suối giữa làng này đều uống được, mát và trong đến lạ. Bốt điện thoại xanh lá cây hoà lẫn với thiên nhiên đặt rải rác trên những con đường dốc. Người dân hiền hoà thả bộ quanh làng, hoạt động riêng lẻ có, từng nhóm có, thậm chí là cứ cởi trần phễnh bụng nằm dài trên ghế đá ngủ trưa trong cái tiết trời nắng nóng quá của một ngày tháng Tám cũng có.

 

Nghe người ta bảo, tháng Tám ở Omodos có lễ hội rượu, mà đến nơi tôi nào có thấy sôi nổi? Omodos sản xuất ra các loại rượu nho và sung đặc trưng của vùng núi Olympus – ngọn núi cao nhất thuộc dãy Troodos. Lúc đó, tôi chưa uống rượu nên chẳng mua gì về làm quà, cũng chẳng quan tâm đến lễ hội rượu. Tôi chỉ biết mình đã vượt không gian và thời gian, đến đây trải nghiệm chút La Mã cổ vẫn còn vương vấn.

-----

Tôi may mắn lắm đã được là một phần của bức tranh tuyệt mỹ đó – ở tuổi 22.
Tôi đứng đó ngắm nhìn dãy Troodos trùng trùng điệp điệp. Xa xa là những ngôi làng treo mình trên vách núi, ẩn nấp sau thiên nhiên hoà nhã và dịu dàng.

Tôi – ngày ấy 22 tuổi – rong ruổi thế gian cùng người đàn ông tôi đã-từng-rất-yêu. Những dặm đường tôi đã đi qua cùng anh đáng giá một bầu thanh xuân.

–—

.::Nat & her journeys::.

Nicosia, Troodos Mountain & Omodos Village, Cyprus, Aug ’10

%Blog_footer%

 

Không biết nhâm nhi rượu ở tuổi trẻ thì thật tiếc

Tôi thật may mắn đã là một phần của bức tranh tuỵệt mỹ năm ấy


Troodos trong tôi


Đáng yêu một góc làng 
Kakopetria, Nicosia


Một góc xanh thưa người ở trung tâm Nicosia

Rồi sẽ gặp lại, Địa Trung Hải